“Đi cũng dở, ở không xong”- xót xa cảnh nghèo ở rể đến miếng ăn cũng chui xó bếp. Những cảnh quay chân thực nói lên kiếp ở rể “chó chui gầm chạn” càng cảm thấy đau lòng cho một xã hội chỉ tiền.
Sống ở nhà vợ, ăn nhờ ở đậu của bố mẹ vợ tôi cũng thấy mình càng ngày càng trở nên nhu nhược, và hèn kém hơn, từ một người hoạt bát, nhanh mồm miệng giờ tôi trở nên ít nói và lúc nào cũng thu mình lại.
Tôi bỏ qua cả những tật xấu, những lúc hỗn láo của vợ mình, lâu rồi tôi chẳng dám quát to vợ một tiếng, mặc dù nhiều lúc cô ấy thể hiện thái độ rất quá đáng khi nói về tôi và những người thân trong gia đình tôi. Ngày nghỉ, muốn vợ con về quê nội chơi, nhưng vợ thường xuyên từ chối, tôi cũng chẳng dám hé răng nói nửa lời vì sợ bố mẹ vợ để ý, đành tự về một mình và phải nói dối bố mẹ mình rằng vợ tôi bận hoặc không được khỏe.
Chả hiểu bố mẹ tôi có biết tôi đang nói dối không, nhưng ông bà chỉ biết im lặng và thở dài. Về quê, gặp gỡ bạn bè, người ta chén chú chén anh còn tôi chỉ dám uống cầm chừng, uống cho gọi là uống, mặc cho thiên hạ dèm pha, kích đểu. Tôi sợ say về nhà bố mẹ vợ lại đánh giá, nghĩ tôi làm khổ con gái họ. Nhưng điều tôi sợ nhất khi ra đường là có ai đó vô tình hỏi tôi đang sống ở đâu?. Nói dối thì không được mà trả lời ai đó rằng tôi đang sống cùng bố mẹ vợ, tôi sợ trong mắt họ tôi là thằng đàn ông hèn, phải ăn nhờ ở đậu, sống kiếp “chó chui gầm chạn”.
Thực sự thì “mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”, trong cuộc sống này cũng có những gia đình nhà vợ yêu thương con rể như chính con ruột của mình, nên các anh hãy sống phóng khoáng bỏ qua những lời rèm pha mặc cảm. Dốc toàn bộ tâm trí vào công việc vợ con mình thì chẳng mấy chốc các anh sẽ có cuộc sống mới với ngôi nhà mới, với sự yêu thương đùm bọc và sự ngưỡng mộ của người thân.